[Dịch]Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm - Sưu tầm

Chương 1 : Duyên kiếp trời định

Người đăng: 

.
Phily: Trước khi vào truyện xin được nói đôi câu, mình mới có thêm một cô bạn đồng hành, nàng ấy sẽ edit bộ Mạt thế chi phế vật cùng với a Phong và tiểu Nhi, đồng thời phụ giúp Phily bộ Trọng sinh chi Vương gia thê quản nghiêm này nữa. Tên nàng ấy là Diệp Thần, tụi mình gọi thân mật là Cháo, mọi người có thể gọi tên này cho gần gũi ha ^^ Nói sơ chút về người mới này, nàng ấy quả thực là ‘mới’ trong giới đam mỹ, nhưng đã từng có kinh nghiệm edit ngôn tình rồi đó, và đã bị a Phong nhà mình dụ dỗ thành công (à quên, bẻ cong thành công). Tụi mình sẽ cố gắng đưa đến cho bạn đọc bản dịch chất lượng nhất, tiến độ sẽ hơi tùy hứng nhưng sẽ cố gắng để hàng tuần mọi người đều có truyện đọc. Cám ơn đã đọc hết mấy dòng này, giờ cùng đọc truyện ha! . Chương 1: Duyên kiếp trời địnhEdit: Diệp Thần (Cháo) Beta: Yến Phi Ly . Bắc Kinh năm 1992, ngoài chùa Linh Quang. “Thí chủ, số mệnh của cậu…” Một nhà sư mặc một bộ cà sa cam nhạt, mặt nhăn nhúm còn hơn cả vỏ quýt, cầm một bàn tay trắng nộn, nhíu mày nghiên cứu: “Thí chủ, trong nhà còn người nào không?” “Không còn ai, người ta nói con mang mệnh thiên sát cô tinh, sinh ra cái gì cũng khắc, sư phụ nói xem mệnh số này có thể giải được không?” Cố Du Ninh năm nay vừa tròn mười tám, đẹp như hoa, chỉ tiếc bốn tuổi tang cha sáu tuổi tang mẹ, trên cậu có một anh trai, tám trăm năm không gặp được một lần, gặp lần nào xui xẻo lần đấy, hàng xóm thân thích thấy cậu đều đi đường vòng. “Cái này… số mệnh là do trời định nhưng tuyệt đối không có thiên sát cô tinh như lời cậu nói, trong cuộc sống nhân quả báo ứng, đã sớm ghi trong thiên thư, thí chủ chớ sốt ruột…” “Được rồi được rồi.” Cố Du Ninh không kiên nhẫn rút tay về: “Sư phụ đừng nói với con cái gì mà tịnh tâm sống tốt, tích đức làm việc thiện, ngoài mấy cái đó ra có thể nói chút gì khác không? Nếu chỉ vậy con cũng có thể nói, không tịnh tâm sống tốt, chẳng lẽ tự tìm chỗ nào đó rồi quay lại bụng mẹ à!” “Đây… cái này…” Nhà sư cau mày, nhìn tướng mạo Cố Du Ninh, đột nhiên có một tia kinh ngạc: “Cũng không phải không có cách giải, thật ra vẫn có…” “Thật sao?” Ánh mắt Cố Du Ninh sáng lên, mấy năm nay cậu thật sự rất xui xẻo, không có chuyện gì thuận lợi cả, nơi nơi cầu phật thắp hương, hỏi rất nhiều người rồi, ngoài vài kẻ lừa gạt ra, đều nói khó giải, nhà sư này nổi danh có thể nhìn trộm thiên cơ, cậu nhanh chóng thúc giục: “Sư phụ, ngài mau nói đi, giải như thế nào?” “Thí chủ ngũ quan tinh xảo, chân mày thông thấu, bản lĩnh vô cùng tướng mạo tốt, tuy nhiên thân là nam lại sinh vào mệnh nữ, lại còn sinh vào đúng ngày âm tà phong dễ nhập thể, tổ tiên phúc trạch lại không sâu, vốn là vĩnh viễn không có vận may, nhưng mà…” Ông kia thoáng tạm ngừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói: “Nhưng mà trong mệnh của thí chủ có một quý nhân, vị quý nhân này chính là tổ tiên phúc trạch khôn cùng, định sẵn có thể bảo hộ thí chủ một đời bình yên suôn sẻ.” “Quý nhân? ? ?” Trên đầu Cố Du Ninh nhảy lên một dấu chấm hỏi, nửa ngày sau cậu túm lấy tay nhà sư, thảm thiết nói: “Sư phụ, sư phụ, mệnh của con từ nhỏ đã không tốt, vốn tưởng rằng cả đời sẽ cô đơn, nhưng hôm nay sư phụ đã cho con hi vọng, ngài chính là cân nhân cứu mạng của con đó!” “Ấy, không không không, thí chủ nói quá lời.” “Không quá lời không quá lời,” Cố Du Ninh nắm tay người ta không buông, vội vàng nói: “Vậy sư phụ chỉ điểm cho con chút đi, quý nhân đại từ đại bi kia của con hiện tại đang ở phương nào?” “Cái này…” Vẻ mặt nhà sư tựa hồ có chút khó xử, một lúc lâu mở miệng: “Vị quý nhân này, thí chủ vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi thôi, duyên phận có thể gặp mà không thể cầu, vị quý nhân này… là vương tôn công tử, thân là quan lớn, hắn cũng đang tìm cậu.” Cố Du Ninh sửng sốt, lập tức giận tái mặt bất mãn lẩm bẩm: “Nói cũng như không …” Cậu xoay người rời đi, sau khi bái các vị Bồ Tát Phật Tổ trong chùa một lần thì lái xe về nhà, chỉ có nhà sư kia ở lại tại chỗ thản nhiên cau mày, khuôn mặt giống như vỏ quýt kia dãn ra một chút, lẩm bẩm: “Rõ ràng mệnh mang Thiên Ất quý nhân*, nhưng quý nhân này lại tại thiên ngoại, chẳng lẽ muốn thiên ngoại phi tiên? Thật sự là kỳ quái…” *Thiên Ất quý nhân là cát tinh, chủ về trí tuệ, sự thông minh. Người mà trong tổ hợp tứ trụ có Thiên Ất quý nhân thì cuộc đời gặp hung hóa cát. Người mà thân vượng thì càng thêm phú quý, sức khỏe dồi dào. Thiên ngoại phi tiên thì Cố Du Ninh không cảm giác được, chẳng qua cậu trước sau như một vẫn cứ xui xẻo lại là sự thật. Lúc ngồi trên xe là buổi chiều, sau khi lái xe ra biển, ánh nắng mặt trời rơi trên mặt nước khiến lòng người tĩnh lặng, lại cảm thấy cô độc. Cậu xuống xe đứng bên bờ biển hồi lâu, một mực nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này, giống như muốn ghi nhớ lại từng chút từng chút một, trong bất tri bất giác sắc trời bắt đầu mờ tối. Lúc cậu sắp về đến nhà, anh trai đột nhiên gọi cho cậu nói hôm nay tới thăm cậu nhưng cậu lại không có nhà, đồ gửi cho cậu đã gửi ở chỗ bảo vệ, dặn cậu nhớ đi lấy. Trong lòng Cố Du Ninh ấm áp, cha mẹ qua đời sớm vẫn luôn là anh trai chăm sóc cậu, chẳng qua trời sinh mệnh mình khắc người, từ nhỏ ở với anh trai mọi thứ đều không thuận lợi, lớn lên mỗi lần cậu gặp anh thì kế đó anh trai cậu đều bị xui xẻo mấy ngày, thế nhưng anh trai vẫn trước sau như một yêu thương cậu. Tiểu Hoa là một con chó nhỏ, nhưng nó chưa bao giờ xem mình là chó cả, gần đây chủ của nó ôm về một chậu hoa, cả ngày chỉ mải mê nhìn ngắm chậu hoa này. Tiểu Hoa rất không vui, mặc dù tên nó cũng là Hoa, hôm nay chủ nhân không có ở nhà, nó cảm thấy đây là một cơ hội tốt để hủy diệt cái chậu hoa dám can đảm tranh giành sự cưng chiều với nó kia. Vì thế nó nhào lên cửa sổ, vừa lúc cửa sổ mở, nó chỉ hơi dùng đầu đẩy đẩy chậu hoa đáng giận kia, sau đó chậu hoa liền rơi xuống. Vì thế chậu hoa kia vừa lúc nện lên đầu Cố Du Ninh vừa mới xoay người ra khỏi hành lang định đi tới phòng bảo vệ. Một giây trước khi chết Cố Du Ninh cảm thấy thật oan khuất, cậu vậy mà không chờ được quý nhân xuất hiện, thật sự là đáng tiếc mà. Còn có không biết anh trai cho mình đồ ăn gì ngon, còn có… Còn có rốt cuộc là tên đáng ghét nào lại vứt chậu hoa xuống, còn có… Còn có, cậu sắp chết rồi, thật đáng tiếc cả đời này tình yêu của cậu còn chưa xuất hiện… … Một mảnh bóng tối, tìm tìm kiếm kiếm, biến biến hóa hóa, ầm ỹ trong chốc lát, yên tĩnh một hồi, rốt cục cậu mở to mắt. Nhìn mọi thứ cổ kính trước mặt, cùng với thân thể ngập trong nước của mình, cậu thấy rất khó hiểu nhưng cũng không thể không tự nói với mình, cậu xuyên qua, hơn nữa vô cùng không may, không chỉ xuyên qua mà còn là tới một thời đại không xác định, bởi vì triều đại cậu đang ở căn bản chưa từng xuất hiện trong sách giáo khoa lịch sử.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang